Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Bạn nghĩ liệu có âm mưu nào đang đe dọa sự yên bình kha khá này không? Bạn có giống một kẻ đến sân bóng với những âm mưu trong đầu? Dân tình chúng ta thật hồn nhiên.
Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát.
Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài.
Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi.
Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ.
Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có.
Cố tiếp thu để làm tốt hơn. Mất cái giấc mơ đấy. Bạn ghét sự đợi chờ.
Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh).
Họ vốn là những người khá nhạy cảm. Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được.
Bao người làm được sao mi không làm được. Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi.