Vào thập niên 1950, chúng ta phải biết một ít về cái gọi là Chiến tranh lạnh. Bạn biết không, sáng nào tôi cũng đứng trước gương và cười tươi rói:Chào Larry, hôm nay cậu khỏe không? Có gì vui mà cười tươi thế?. Tôi đã thành công không phải bởi đã làm một cái gì vĩ đại, lớn lao thế nào, đơn giản là nhờ tôi biết chân thật.
Tôi rất kính nể Bob. Và cả Luciano Pavarotti, vừa lọt lòng mẹ đã có chất giọng tuyệt vời (nghe đồn tiếng khóc của anh ấy cũng khác người nữa!), thế nhưng cho tới giờ phút này anh vẫn còn luyện hát. Cha kể cho tôi nghe về những binh sĩ liên bang thời nội chiến với Joe DiMaggio, về tang lễ của Lou Gehrig năm 1941.
Không cần phải nạt nộ hay quở trách họ, hãy để cái đồng hồ làm việc đó thay bạn. Ông hãy giúp tôi biết sai lầm cốt yếu của tôi là gì không? Sau đó chúng tôi lấp vào chương trình với những cuộc điện thoại từ các thính giả.
Nhưng rồi tôi tự biện hộ cho mình rằng ít ra cũng đã nói chuyện khôi hài giúp vui cho họ (có điều chả thấy ai cười). Ông là một người hùng trong tâm trí tôi, là người mà tôi luôn ngưỡng mộ. Sau đó, tạ ơn trời, phần còn lại của chương trình diễn ra êm xuôi trót lọt.
John trả lời: Anh thấy đấy, có một tỉ người sống ở Trung Quốc, và sáng mai khi thức dậy đâu có người nào trong họ biết rằng tôi đã hụt cú chặn bóng đó! Trong cái không khí hoàn toàn hỗn độn sau bài phát biểu của Stengel, nghị sĩ Kefauver nói lớn: Ông Stengel, tôi không chắc là tôi đặt câu hỏi có rõ ràng hay không Suốt ba mươi năm nay tôi đã lau chùi hai bức ảnh.
Bạn không thể giả tạo được điều này và nếu cố gắng giả tạo, bạn sẽ thất bại hoàn toàn. Một tối nọ anh gọi điện cho tôi với giọng hớt ha hớt hải: Larry, tôi gặp rắc rối to rồi. Cô ấy rất dễ thương, gia đình cũng đàng hoàng lắm…
Dĩ nhiên không ai bắt bạn phải nhìn họ chằm chằm (Điều này khiến người ta rất khó chịu). Harvey cũng đồng ý về tầm quan trọng của sự lắng nghe. Cám ơn những nhà thiết kế có óc sáng tạo thật độc đáo này!
Giọng nói rất quan trọng vì nó thể hiện một phần nào đó con người bạn, sự khác biệt của bạn với người khác. Bạn thấy đấy, rèn luyện là cách duy nhất để có được năng lực thực sự, cho dù bạn có năng khiếu bẩm sinh hay không. Nhưng bất cứ ai đã nghe rồi thì không thể quên được.
Chẳng có gì ngạc nhiên khi điều ngược lại cũng nhiều phần đúng. Vai diễn thật của Mitchum ngoài đời mang đến cho chúng ta một bài học: Đừng bao giờ hỏi chuyện một người không thích nói. Năm ấy tôi tròn mười ba tuổi, theo phong tục của người Do Thái thì tôi đã đến tuổi làm lễ Bar Mitzvah, buổi lễ chứng minh một chàng trai trẻ sắp sửa vào đời.
Ô, thằng bạn đằng kia lâu lắm rồi mình chưa gặp, có lẽ mình qua đó một lát nhé. Nếu ít có dịp trò chuyện với họ thì hãy tìm đến những người lớn tuổi khác. Thứ lỗi cho mình nhé, mình đến đằng kia chào ông sếp một tiếng.