Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai.
Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc.
Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Nhà văn ngồi lại một mình.
Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác.
Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật
Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Bác nói chuyện với cháu. Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi.
Con người cần được ôm ấp, vuốt ve. Không, phải giữ sức khỏe. Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy.
Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi. Theo cách mà bạn lựa chọn. Hai chị em cùng phấn đấu.
Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo. Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác). Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm.
Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ.