Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén. Lạ là con chó không sủa một tiếng nào.
Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn.
Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được. Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Một người đàn bà không đẹp mà đẹp.
Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không.
(Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa. Coi như không có chuyện gì xảy ra.
Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn. Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi.
Bây giờ là 12h26 đêm. Dùng cứt thì không hay lắm. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy.
Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy.
Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời.
Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới.