Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ.
Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn. Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an.
Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp. Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.
Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Một điều rất hệ trọng. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống.
Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Ăn xong lên giường nằm.
Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp. Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều.
Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. Khán giả sôi động phết. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim.
Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi.
Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh. Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra. Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi.
Hai chuyện này khác nhau. Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính. Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm.