Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này. Chúng tôi làm theo luật. Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy.
Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng. Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến.
Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. - Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại.
Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê.
Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá.
Trong sở thú này, những con vật trở nên hờ hững vì tù túng. Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan.
Dùng hay không dùng thì có sao. Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống. Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới.
Đó là mong muốn của cá nhân bạn. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo.
Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Giữa hiện thực và huyền ảo.
Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo.