Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn.
Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.
Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung.
Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột.
Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Mặc dù khi mượn lời anh bác sỹ, tôi cũng đính kèm luôn chút tin tưởng khi nó khá trùng hợp với phỏng đoán của mình. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi.
Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết. Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này.
Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại. Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó.
Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực. Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết.
Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người. Rút kinh nghiệm nhé con.
Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn. Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó.