Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.
Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao.
Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề. Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi.
Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không. - Xin ông bớt mỉa mai cho.
Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ.
Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ.
Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến.
Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Nhưng ta không cho nàng nói. Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua…
Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc. Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo.
Để không khóc, phải cười thôi. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình. Bạn cũng đang ganh đua với họ.