Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh.
Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình. Tốt hơn là nên nhập vai. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó.
Bạn muốn về nhà viết quá. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin.
Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ.
Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Rất dễ hiểu, cái thiện tinh túy đã phải trải qua thế giới quan của cái ác và nhiều cái khác để có một thế giới quan tổng hợp cực kỳ phong phú cùng những phương án xử lí đa dạng. Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này.
Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé.
Một điều rất hệ trọng. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này.
Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ.
Chuyển sang máy mát xa. Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm.
Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Nhưng nước mắt không nghe tôi. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.