Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn.
Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc. Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp.
Cái đó làm bạn tỉnh ra. Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.
Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm. Tôi có làm gì ám muội đâu. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.
Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất.
Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì. Chúng tôi đã chết rồi. Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ.
Chẳng có gì để thấy xót thương. Mai đi học về phải cạo râu. Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay.
Mẹ vòng sang bên trái tôi. Chả là hôm qua có chuyện. Nhưng muốn làm một tấm gương thì có.
Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.
Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về. Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng. Tôi không có bản lĩnh.