từ cách đây năm mươi năm vẫn không thay đổi chút nào. Đêm đó nằm bên cạnh mảnh đất, chàng thật hài lòng nghĩ về những gì mình đã làm được. Các người phải băng qua mười hai ngọn đồi mới đến đó được.
Thế là các hiệp sĩ im lặng rời khỏi khu vườn hoàng gia. Tại sao? Đơn giản là vì chàng nghĩ về những gì đã làm, những nỗ lực và công sức của mình đã bỏ ra. Và điều này mang lại cho chàng một cảm giác dễ chịu, làm cho chàng ít còn phải bận tâm lo lắng về những điều khác nữa.
Tôi không thuộc loại người thích sự an nhàn. Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi có một phù thủy tên là Merlin. Giọng hát của chúng sẽ giúp hút bớt nước trong hồ vào ban đêm.
Như vậy, lời nguyền đã bị phá giải, bởi vì người sẽ chết nếu không tìm thấy cây bốn lá và người nhổ nó ra nhưng không chết cùng là một người - đó là Merlin. Ngượ lại, lần gặp gỡ này của chúng ta chứng tỏ với tôi một điều rằng tôi cũng có thể làm được như Sid. Thế là hiệp sĩ áo trắng phi ngựa thẳng đến mảnh đất nhỏ tươi tốt và sẵn nước của mình.
Anh tự nhủ đó không phải là sự thật. Mụ phù thủy Morgana phát ra một tiếng cười khoái trá và hiểm độc rồi thu người cùng con cú vượt đêm tối bay về phương bắc, nơi mụ biết Sid đang nằm nghỉ. Và cuộc gặp gỡ này đã không đúng với tinh thần cây chuyện.
Đúng là thật khó mà tìm được vị trí chính xác nơi Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc. Thế là các hiệp sĩ im lặng rời khỏi khu vườn hoàng gia. Anh quay đầu lại định bỏ đi vì nghĩ rằng nữ hoàng Sequoia không muốn trả lời.
Anh cảm thấy mệt mỏi khi nghe mọi người đều nói những điều như nhau về cây bốn lá. Và ông bước xuống đến bên anh. Bà ta có một sắc đẹp mê hồn.
Nhưng chỉ có hai ngươi đến mà thôi. Ngươi không thấy rằng tất cả lượng nước mà ta phân phối cho khu rừng Mê Hoặc là do ngấm qua lòng đất hay sao? Nước của ta không chảy thành sông hay suối, nó ngấm từ bờ hồ tới mọi ngóc ngách trong khu rừng Mê Hoặc. Ông ngước nhìn những nhánh cây đu đưa trong cơn gió thoảng nhẹ của buổi ban chiều cùng những tia nắng lung linh trên thảm cỏ xanh mượt phủ đầy những cây cỏ bốn lá mềm mại như nhung trải rộng dưới chân, chưa bao giờ ông thấy lòng mình bình yên đến thế.
Thế nhưng cả thần Gnome lẫn Bà chúa hồ đều khẳng định với ta rằng chưa từng có một cái cây bốn lá nào mọc trong khu rừng Mê Hoặc cả. Tay chàng rớm máu và dính đầy đất. Từng phút từng phút một trôi qua và Nott đã bắt đầu sốt ruột :
Hãy nói cho ta biết nó ở đâu. Chàng thấy rằng thần Gnome đã nói thật, và phù thủy Merlin cũng chẳng hề nói dối. Max và Jim từng là đôi bạn rất thân từ hồi họ còn sống ở khu phố nghèo.