Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt.
Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Lát sau, thằng em đi vào. Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại.
Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi. Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy. Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp.
Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Thật ra, có gì để mất đâu. Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này.
Nhưng thấy cũng hay hay. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy. Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi.
Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết. Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên.
Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất.
Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp. Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay. Mấy con hổ cũng thế.
Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Ra trường bác khao to. Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết.
Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không. Mọi thứ đều không mới. Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết.