Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có). Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi.
Tất nhiên là không phải ai cũng thế. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua. Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.
Mạnh theo cậu nghĩa là thế nào? Mạnh hơn theo kiểu không chơi hay kiểu chơi? Là nhiều bom nguyên tử hơn hay nhiều tác phẩm nghệ thuật hơn? Là nắm được nhiều khoa học hơn hay nhiều tâm linh hơn? Là có năng lực lồ lộ hay năng lực tiềm ẩn hơn? Là được nhiều người quí mến yêu thương hơn hay được nhiều người sợ hãi, e dè hơn? Là to con hơn hay nhỏ con hơn? Là chào đời trước hay chửi đời sau? Đẻ con trước hay đẻ sau? Sinh vịt bầu hay sinh chim cu gáy? Thứ bậc to hay thứ bậc bé trong dòng tộc? Cà to hơn hay cà bé hơn? Khoai mập hơn hay khoai thư sinh hơn? Tửu lượng cao hay tửu lượng thấp? Ngốn nhiều tiểu thuyết hơn hay truyện tranh hơn? Đầu giống Zidane hay như Carlos? Lánh xa đàn bà hay ỡm ờ trăng gió? Nhổ bọt xa hơn hay nhổ bọt gần hơn? Được chửi nhiều hay được chửi ít hơn? Vào tù nhiều hơn hay vào tù ít hơn? Ăn một bữa bảy bát hay nhai nhóp nhép như mèo hen? Hay là hắt xì hơi giống tiếng lợn kêu hơn? Hoặc là cùng lao đầu vào một ô tô xem ai chết sớm hơn? Hay là được con chó chưa từng gặp quấn quít hơn? Hoặc một con người xa lạ ghê tởm hơn? Liệt kê mấy cái này được nhiều hơn hay ít hơn? Bình thường hơn hay quái lạ hơn? Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Tôi tống vào thùng rác.
Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Từ nay thôi hẳn đá bóng.
Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi. Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào.
Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta.
Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau. Hót nhiều cũng không hay lắm. Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân.
Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác.
Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba. Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.
Nhưng nó không còn ở đó. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Bạn có hai giọng chính.