Nhưng xin bạn nhớ, ngay từ lúc đầu, là 90 phút để dành cho sự học, ba phần trong mỗi tuần như vậy, phải là những phút quan trọng nhất, trong số 1080 phút của tuần lễ. Muốn xiết chặt ngay vấn đề tiêu dùng thì giờ, tôi lựa trường hợp một cá nhân nào đó để xét. Tôi xin để bạn ở lại đó tới 6 giờ chiều.
Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt. Ai là người trong chúng ta sống 24 giờ một ngày? Tôi nói sống đó, không phải là sống cho có, sống sao cũng được đâu. Sự thật là không có con đường nào dễ dàng cả.
Lần lần bạn nghiên cứu những vấn đề khó hơn và bạn sẽ có thể dùng luật nhân quả giảng cho tôi tại sao những con đường thẳng băng ở Luân Đôn lại ngắn như vậy còn ở Paris lại dài hàng mấy cây số. Một thất bại trong bước đầu có thể diệt lòng ham tu thân luyện trí, nên bạn phải đề phòng từng ly từng tí để tránh nó. Phần đông vì ráng làm nhiều quá mà bị tai hại.
Tôi biết rằng theo lệ bạn có một giờ (mà sự thực thì thường là giờ rưỡi) vào giữa trưa để ăn cơm. Quyết tâm ngừng công việc lại để tránh cái nguy đó, là một giải pháp vô ích. Tôi tưởng tượng rằng phần đông những người có óc tò mò tìm hiểu đều hướng đến văn chương.
Họ ngồi xe máy phóng qua các miền trong xứ văn chương với mỗi mục đích là đi tìm cảm xúc mới. Sau nầy, có dịp, tôi sẽ nói về văn chương. Tập thể dục sáng và chiều, chỉ mười phút thôi, mà bạn thấy sức khỏe tăng lên suốt ngày, tới vẻ mặt của bạn cũng thay đổi hẳn nữa.
Bạn lại đã hăng hái khen bản đó với một cô - bạn biết tôi nói ai rồi chứ? Và bạn còn có thể tuyên bố rằng bản đó của Beethoven và "mùi rất mực" nữa. Có một bộ óc biết tuân ý ta thì nên lợi dụng nó một cách tối đa. Xét kỹ, ta thấy tiền bạc là vật chất tầm thường nhất.
Các triết gia đã giảng-nghĩa không gian mà không giảng nghĩa thời gian. Không ăn cắp nó được. Bảo rằng trí óc bạn không thể tập trung vào một tư tưởng là không có căn cứ.
Trên báo chúng ta thường thấy những bài bày cách sống với một số tiền nhất định, và những bài đó gây những cuộc tranh luận sôi nổi, chứng tỏ rằng người ta rất chú ý tới vấn đề. Cứ tiếp tục đi, cứ tiến tới. Chắc chắn là như thế sẽ có lợi.
Trời! thế mà đã 11 giờ 15 rồi chứ! Sửa soạn đi ngủ thì vừa, Rồi bạn bỏ ra 40 phút để sửa soạn đi ngủ, trước khi đi ngủ, bạn quen uống một ly uýt-ki thứ hảo hạng, điều ấy dễ hiểu. Hễ làm không đổ mồ hôi thì nó không bằng lòng. Tôi ân hận cho bạn lắm, nhưng còn có chỗ để an ủi.
Tôi nhấn mạnh bao nhiêu vào điều đó cũng không phải là thừa. Và cũng không có hình phạt. Lẽ ấy có vẻ đương nhiên.