Bạn đã hơi lo sự xuất hiện câu chuyện của bạn ảnh hưởng đến đám cưới này. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Chẳng cần gì nữa cả.
Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Nhà văn nhìn vào mắt nàng.
Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Nhưng những thứ đó hơi hiếm. Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức.
Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản. Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn.
Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra. Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế. Cái thùng rác lở loét hơn.
Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến.
Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị. Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ.
Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình.
Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Cháu nó đang bị đau cơ. Hồn nhiên đến đáng sợ.
Ông Diểu tức giận giương súng. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc.