Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi.
Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú.
Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám.
Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Dù không bao giờ có tận cùng.
Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn. Cái đó, chúng đưa ra không khó. Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp.
Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ.
Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho.
Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi. Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó. Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim.
Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau. Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.
Ta không phải là tên sát nhân. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo.