Để chờ một sự thật tươi đẹp. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi.
Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác. Cái bướu ở lưng lồi lên.
Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Đừng làm mọi người buồn lo. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức.
Hơi bị xịn, tiền triệu đấy. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai.
Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào. Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy.
Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm.
Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên.
Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống. Ta thấy đã đủ ớn rồi.
Bác vòng sang phía trái tôi. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày.
Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến. Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo.