Ông xử trí khéo léo như vầy; ông khen lớn: "Bài diễn văn của anh thiệt hay; đáng khen lắm; không ai làm hơn được. Trong tuần lễ bày hai con chuột đó ra, số hàng bán được tăng lên năm lần. Xin bạn nhớ kỹ điều này: Roosevelt luôn luôn hỏi ý những người cộng tác và tôn trọng ý kiến của họ.
Nhưng buổi sáng hôm đó, ông thức dậy, thấy cuống họng đau lắm. Bạn ghét những lời tán dương giả dối thô lỗ, nhưng bạn cũng thèm khát những lời khen thật. Cả hai chúng tôi đều hài lòng.
Ông nên coi chừng hữu dõng vô mưu. Ông sẽ ban riêng cho tôi một ơn lớn nếu ông vui lòng trả lời những câu hỏi đó và thêm vài lời bình phẩm mà ông cho là có ích rồi bỏ bức thư vào trong bao thư có dán cò sẵn tôi gởi theo đây. Vậy, muốn thay đổi hành động của một người mà không làm phật ý họ và cũng không gây thù oán: Bạn hãy nói ý cho họ hiểu lỗi của họ.
Trước hết ta phải đặc biệt chăm chú nghe họ. Tóm lại, cái quan hệ tới mình nhất thì họ để lại sau cùng và xét toàn thể thì thư đó khêu gợi sự phản đối hơn là sự hợp tác". Chỉ nhờ ánh sáng của một ngọn đèn phóng xạ sáng rực cả một cửa hàng bán kẹo, mà số kẹo bán được tăng lên gấp đôi.
Vậy nếu bạn muốn được thương mến, xin nhớ quy tắc thứ hai này: "Giữ nụ cười trên môi" Trong những cuộc tranh biện không ai thắng hết. Kể từ thứ hai, tôi nhất định tẩy tờ báo Herald cho hết những bài quảng cáo có hại.
Nó không tin ở giá trị của nó và sợ người ta chế giễu tới nỗi phải đợi trời tối như mực rồi mới dám lén lút đem bản thảo bỏ vào thùng thư. Viên thu thuế thì lạnh lùng, ngạo nghễ và cố chấp. Khi đọc những thuyết của Einstein tôi sinh ngờ cả bản cửu chương là không đúng nữa.
Chị ta đáp còn làm, nhưng chỉ có đầy tớ ăn, còn trên bàn chủ không ai dùng tới. Ông Want, quản lý một nhà in lớn ở Nữu Ước, có một người thợ máy mà ông nhất định muốn sửa đổi tính tình. Chắc bạn viết văn sĩ đó: Chính là H.
Muốn cải thiện một người, bạn cứ ra vẻ tin người đó có đức tính này đức tính nọ đi. Có một định luật quan trọng nhất mà chúng ta phải theo khi giao thiệp. Ông Smith đã dùng cách thách đố.
Có lắm lần bà đạp cửa vô thư viện của ông để chửi ông nữa. Rồi ông khen không ngớt miệng: "Thiệt tuyệt; chỉ cần ấn cái nút là xe chạy, chẳng khó nhọc chút chi hết. Tôi làm việc với ông đã lâu, đáng lẽ phải biết làm vừa ý ông mới phải.
Nó chỉ giết hết tình cảm của ông đối với bà, nó làm cho ông suốt đời hối hận rằng đã cưới bà và chỉ muốn có mỗi một hành vi là đi khỏi nhà cho khuất mắt. ích lợi gì đâu? Người đó cũng như tôi, chỉ quan tâm tới điều họ muốn thôi. Nhưng lâu dần quen nghề, lòng hoan hỉ tiêu tan.