Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo. Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.
Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả.
Và như thế, em hiện hữu. Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại.
Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc. Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt.
Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn.
Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt.
Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Thà tát mình còn hơn.
Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Tôi chưa làm thế bao giờ. Không hút là không hút.
Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về.
Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào.