Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán.
Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây.
Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết. Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch.
Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết.
Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói. Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều.
Cuốn sách thì vớ vẩn. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.
Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được. Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày.
Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Thật ra, có gì để mất đâu.
Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm.
Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị… Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang.