Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Còn tĩnh tâm mà viết. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.
Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới. Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức.
Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt.
Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.
Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười.
Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. Chạy đi mua thì không có hứng. Cái cuối có phần họ nói đúng.
Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.
Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không.
Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à. Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền.
Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Thế thì anh không dám. Cuối mùa lại ra đợt mới.