Một vị mục sư nổi danh ở Huê Kỳ, ông Lyman Abbott, khi nhận chức, phải đăng đàn thuyết pháp tỏ ý ai điếu và ca tụng công đức vị mục sư tiền nhiệm mà hồi sanh tiền vốn có tài hùng biện. Viên thu thuế thì lạnh lùng, ngạo nghễ và cố chấp. Phải, rồi sao nữa? Bạn xoa tay hoan hỉ.
3- Một nụ cười chỉ nở trong khoảnh khắc, nhưng có khi làm cho ta nhớ tới suốt đời. ý nghĩ đó tự nhiên làm nở nụ cười trên môi tôi. Và điều đó chúng tôi tất nhiên là muốn tránh.
Khuyến khích họ nói về họ. Tôi dám cuộc với bạn rằng bữa đó thầy về nhà, vui như sao, kể lại chuyện cho vợ nghe và buổi tối, khi rửa mặt, ngắm bộ tóc trong gương, tự nhủ, "Kể ra tóc mình đẹp thiệt". Giảng một môn mới mà như nhắc lại một điều đã quên rồi" Lord Chesterfield nói với con: "Con nên khôn hơn những kẻ khác, nếu có thể được; nhưng đừng cho chúng biết con khôn hơn chúng".
Thú thực là tôi thất vọng. Ông không nói: "Tôi không muốn rằng hình của chúng nó được in trên báo". Người ta rầy nó, đánh nó, làm nhục nó.
Thiệt tình bạn cũng chẳng cần đọc sách này mới biết cách đắc nhân tâm. Và cha đã cau mày: "Ngay người lên!". Nhưng phải có một người chịu trách nhiệm trong vụ này chứ? Nếu ý của ông hay, thì xin ông vẽ bản đồ án khác đi; tuy tôi đã bỏ ra 2.
Người ta cho rằng tánh hạnh bà như vậy; bởi vì bà mắc bệnh thần kinh. Đó là một sự rất đáng tiếc. Ông viết một bức thơ ngọt ngào lắm rồi tái bút: "Gởi cho mỗi cháu 5đ".
Chẳng những ruồi mà người cũng vậy. Các em đã cho tôi một bài học mà tôi sẽ ghi nhớ suốt đời. Tôi thành công nhờ thái độ nhũn nhặn, thân mật, hiểu biết của tôi".
Vậy mà giọng của ông dịu dàng, nhỏ nhẹ, thân mật hơn là nói với các nhà truyền giáo nữa. Mỗi khi Ngài đi dạo gần tới nhà riêng của chúng tôi, dù chúng tôi có đứng khuất thì cũng kêu chúng tôi và chào lớn tiếng". Làm sao cho người ta ưa mình liền George Eastman, vua hãng sản xuất phim Kodak, đã chế ra thứ phim trong suốt để chiếu bóng được và kiếm được cả trăm triệu mỹ kim, nổi tiếng khắp hoàn cầu.
Một vài nhà xuất bản muốn rằng những bức quảng cáo họ đặt phải làm liền. "Một hôm, nhà tôi hỏi Tổng thống về loài chim đa đa mà nó chưa từng thấy bao giờ. Hồi ông Théodore Roosevelt còn làm Tổng thống, ông thú rằng trong trăm lần, ông chỉ chắc xét đoán đúng được bảy mươi lăm lần là nhiều; khả năng của ông không thể hơn được nữa.
Trước hết: ông nghe câu chuyện của tôi từ đầu chí cuối, không nói nửa lời. Cho đến người ở của ông cũng sùng bái ông nữa. Riêng tôi, tôi đã phải phấn đấu trong một phần ba thế kỷ trước khi thấy ló ra ánh sáng của chân lý này; "Dù người ta có lỗi nặng tới đâu, thì trong 100 lần, có tới 99 lần người ta cũng tự cho là vô tội".