Và nhớ là, nói càng ít càng tốt. Bất cứ lúc nào không mở lời được hãy nhớ đến nhà triệu phú trẻ. Sau buổi lễ, tôi được mọi người khen ngợi.
Dick trả lời: Cậu biết Frank Sullivan chứ? Chủ tịch Hội đồng chống tội phạm Florida, một người nói chuyện dở nhất thế giới. Hoàn toàn khác nhau! Đó là phản ứng tự nhiên của con người. Trên bàn chúng tôi chẳng có một bông hoa nào, phía sau cũng không có những bức tranh khổng lồ nào về quang cảnh New York hay Washington làm phông cả.
Chúng đâu phải là khán giả của bạn! Lưu ý còn lại là đừng thiên vị khi nhìn. Không may người cao nhất trong nhóm lại là người mập nhất! Chỉ anh ấy mới với tay được tới cái lỗ, và khi đang leo lên lưng chừng thì bị kẹt cứng. Đừng bao giờ quá phụ thuộc vào tờ giấy đến mức không ngoái nhìn khán giả.
Nên nói những từ ngữ đơn giản dễ hiểu, khán giả của bạn sẽ thấy vừa ý hơn nhiều. Benny không hiểu gì cả: Cười cái gì chứ? Tại sao tớ phải cười? Hai mươi phút nhé! Sau đó là tới phần của Sergio.
Trong suốt cuộc đời làm phát thanh viên của mình, đó là những giây phút mà tôi ghi nhớ nhất. Cố lên nào Larry! Và tôi chợt nghĩ ra một ý. Edward Bennett Williams có phong cách nói mềm mỏng, nhỏ nhẹ và từ tốn.
Bạn đã được nhận vào làm việc. Cách nói hết sức tự nhiên với những từ ngữ, những tiếng lóng khó hiểu nhưng lại có chiến lược và mục đích hẳn hoi. Thật là khó khăn và rắc rối.
Nhờ vậy mà phong cách hài hước của Bob rất đa dạng và phong phú. Tôi uống cà phê và thật nhiều nước để không bị khô cổ họng. Chúng tôi đã không hoảng loạn hay bị động.
Ông ta là người nói đầu tiên ở bữa tiệc. Ví dụ khi bạn nói chuyện với người tu hành thì đừng giả định những việc trần tục quá. Và khi nào mới thích hợp để nói chuyện phiếm? Cách nói ngắn gọn, sắc sảo sẽ gây ấn tượng và có sức thuyết phục hơn rất nhiều.
Sự khôi hài là một trong bốn yếu tố quan trọng để anh thu hút khán giả và cả tôi nữa. Một người nói sẽ lợi dụng việc tàng hình để việc kinh doanh trở nên tiến triển hơn. Các thính giả tội nghiệp của tôi lại nghe những tiếng kêu la, tiếng kính vỡ loảng xoảng, lại tiếp tục thắc mắc.
Chúng tôi đã không hoảng loạn hay bị động. Giống như ánh sáng một con đom đóm khác với một tia chớp vậy. Anh chàng cứ hết vâng, không, rồi lại tôi không biết.