Cô nói: "Trời phú cho ông cái giác quan về tiết điệu; ông thiệt là người trời sinh ra để mà khiêu vũ". Thiệt lạ lùng, thiệt bất ngờ, tới nỗi cô thư ký thẹn thùng đỏ mặt lên. Khi ông Parsons về, ông ấy nói để xét lại lời ông yêu cầu và sẽ cho hay kết quả ra sao.
Sau này, Đức Giê Su đem nó ra giảng trên những đồi đá ở xứ Judée. Hôm sau, tôi nhận được một bức thư cho hay rằng tiền mướn đáng lẽ tăng lên 300 phần trăm thì chỉ tăng lên 50 phần trăm thôi. Nó muốn hành động cũng như người lớn và quả được như vậy.
Vậy, muốn cải thiện người mà không làm cho người đó phật ý, giận dữ, bạn hãy: Cuộc thương lượng đó đưa tới một khế ước, nó thay đổi cục diện kỹ nghệ thiết lộ ở Mỹ. Trước khi từ giã ông, thì ông đã bán cho tôi một tấm thẻ hội viên.
Ông Parsons dẫn chứng cũng vô ích, lý luận cũng vô ích. Nó muốn hành động cũng như người lớn và quả được như vậy. Anh em cũng có trẻ trong nhà.
Lớn lên, ông làm chính trị, tập nhớ tên họ và vẻ mặt của người khác, mà lần lần trí nhớ đó trở nên kỳ diệu. (Câu này tuyệt: "Tôi phải nhờ cậy ông giúp tôi trả lời câu hỏi đó". Tặng cho bạn thân một số tiền nào đó chẳng hạn, mỗi khi bạn bắt gặp ta làm trái với những quy tắc đó.
Đó là quy tắc thứ 7. Còn những quảng cáo y dược có ích lợi chung, không thể nào từ chối hết được, tôi sẽ kiểm duyệt gắt gao cho nó thành ra hoàn toàn vô hại. Anh này nhút nhát, đứng xa xa, không nói nửa lời, mà tên của anh trước sau chỉ nhắc tới có một lần, vậy mà trước khi từ giã, Tổng thống đưa mắt kiếm anh ta, bắt tay anh ta, gọi tên anh ta và cám ơn đã mất công tới.
Tới mùa hết việc rồi, chúng tôi không có đủ công việc để cậy ông giúp. Từ nay tôi muốn khi đánh máy, cô để ý tới những dấu chấm câu hơn chút nữa". nhưng ông nói cách mơ hồ làm sao! Không rõ ràng, không giảng giải chi hết).
Mà nhà tôi nhất định làm bánh cho thiệt ngon kia. Bạn cho rằng tôi nói quá ư? Thì đây, xin bạn nghe những lời chí lý sau này của giáo sư William James, một nhà tâm lý có lẽ có tài nhất của châu Mỹ. - A, thầy tưởng! Thầy tưởng! Luật pháp không cần biết thầy tưởng ra sao hết.
Ông không cần ai khen ông hết; ông chỉ muốn sao có kết quả là được. Steinmetz sung sướng. Riêng tôi, tôi tin rằng bà ấy nói quá đáng.
Một hôm, tới một sở thông tin, tôi hỏi một thầy ký chuyên môn tiếp khách, chỉ cho tôi phòng làm việc của bạn tôi, ông Henri Souvaine. Khi Roosevelt phải tiếp một người khách, thì cả buổi tối hôm trước ông nghiên cứu vấn đề mà ông biết khách ưa nói tới hơn hết. Và để đáng được nhận lời khen đó, bà sẽ chẳng quản công trong việc bếp núc.