Có một cách chắc chắn đê tránh những lời phê phán đó là chẳng làm gì cả. "Vận rủi và thất bại cho ta cơ hôi để phát triển trí tuệ của mình và đi tiếp " Cuộc đời chính chị của ông lúc nào cũng như đang trên 1 đại dương dậy sóng.
Vào năm 1953,ông và Tenzing Norgay,người dẫn đường sống ở vùng giáp ranh biên giới Nepal và Tây Tạng ,đã là những người đầu tiên đặt chân lên điểm cao nhất -8847,73m của đỉnh Everest. "Thất bại đơn giản chỉ là cơ hội để bắt đầu lại mọi thứ một cách thông minh hơn" Mong muốn tha thiết cảu tôi là được thấy ngày càng có nhiều người cạnh tranh với những người đã làm nên Fortiss Berhad (Malaysia) như ngày nay.
Hôm nay, tôi ca ngợi những thất bại của những năm trước. */ Tình trạng mù lòa không ngăn nổi Jonh Milton viết nên bài thơ tuyệt tác “Thiên đường đã mất”. Có lẽ đây là một quan niệm sai lầm về cái gọi là “sự thành công”.
Suốt buổi lễ trao giải thưởng kinh doanh vào năm 1993, ông Lý Quang Diệu, nguyên Thủ tướng Singapore, đã dẫn lời của nhiều doanh nhân rằng người Singapore ít khi cố gắng và luôn có thái độ “Kia-Su” (khiếp sợ), tạm dịch là “sợ thua”, “sợ tổn thất”, “sợ thất bại”. Lúc này, tôi cũng vừa sáng lập xong một công ty nữa chuyên huấn luyện các doanh nhân do ông K. Đôi lúc ông cũng không có đủ tiền ăn.
Nhưng mạng sống của ông được bảo toàn khi Mỹ can thiệp. Không chỉ đèn xanh mới tốt. Tòa tháp đôi của Kuala Lumper là tòa nhà cao nhất thế giới.
Quyển sách có một cái tựa rất nổi bật (lúc đó tôi đã nhận thấy thế) – “Nghĩ đến sự giàu có và làm giàu” của tác giả Napoleon Hill. ó một câu tục ngữ nói rằng :"Những lần đau khổ là những lần để ta học hỏi !". Một ki lo titanium được đưa vào cánh tay và vai của bà để giữ chúng dính lại với nhau.
Ông sinh ngày 20 tháng 12 năm 1925. Có phải lúc nào nó cũng sẽ diễn ra như thế này? Cuối cùng, tôi bước sang một giai đoạn mới khi nghe theo lời khuyên của em gái tôi là nên học để lấy bằng về giáo dục. Bà tin tưởng rằng nếu bạn khát khao một điều gì đó và sẵn sằng trả giá cho nó, bạn sẽ giành được nó!
Chúng ta đánh giá cao “sự thành công” và đánh giá thấp, thậm chí không thèm nhìn nhận “sự thất bại”. Sau 7 năm bác bỏ,vào năm 1947,ý tưởng của ông đã được chấp nhận. Bà tham dự tất cả các hội thảo về động cơ thúc đẩy và các khóa học về quản lý kinh doanh.
Riêng tôi từng bị ốm liệt giường vì bệnh “vàng da”. Bè lũ 4 tên sau cùng bị lật đổ rồi Đặng trở thành “Tân Hoàng đế”. Nhà thì giống như ngọn lửa, còn trường học giống “ cái chảo nóng”.
Lúc ấy, tôi còn một cách là nhờ một cô gái kết thân với cô ấy để làm “gián điệp” cho tôi. [Mahatma Gandhi, “vị cha già” của Ấn Độ, là một ví dụ để minh họa điều này. Với sự gia tăng số lượng xe ,người ta ngày càng ít muốn đi bộ ,ngay cả khi phải đi những đoạng đường ngắn .