Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi. Để thoát khỏi nỗi chán chường.
Thậm chí, phải viết, phải sống. Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo.
Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng. Tôi bảo: Chào chú.
Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu. Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng. Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ.
Và chưa thấy phải thay đổi. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy.
Chính trị là một cuộc chiến. Dù mẹ không bay, không bay đâu. Và đây là lần thứ hai tôi khóc.
Liên miên liên miên đục vào óc. Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi. Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ.
bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân.
Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi. Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra.
Nhu cầu của bạn không cao. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi. Làm thế nào để ngừng viết.