Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ.
Trong tay tôi không có luật… Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời.
Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình?
Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả. Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang. Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi.
Nhưng càng lớn, tôi càng dốt. Có người ngửa mặt trông trời. Chúng là những bước chân của suy nghĩ.
Tất cả mãi mãi là tất cả. Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch.
Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào. Tôi muốn đâm vào đâu đó.
Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.
Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Dù biết là tạm thời thôi.
Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ.