Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má. Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ.
Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Mọi người vẫn thấy bình thường.
Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết.
Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.
Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ.
Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu?
Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Chúng lã chã nhảy dù xuống sách.
Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõm Trong ba ngày đó, vợ ông sẽ được phục vụ như bà hoàng.
Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa.
Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy.