Chả phải bổn phận gì. Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại.
Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen.
Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp. Tôi không thích mèo.
Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả. Đều ngập trong nước mắt nhân gian. Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người.
Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất.
Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa.
Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi. Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời.
Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt. Bình thản và mệt mỏi. Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được.
Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Sức khỏe phải tự mình giữ. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn.
Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Là dông dài, là ngắn ngủi.