Thiệt một xu cũng không đáng". Chỉ chuyên tâm kiếm sự kiện thôi. Trong những nămphấn đấu đau lòng ấy, không bao giờ mátôi ưu tư.
Người này khi làm cho hãng, tính toán chi li, cẩn thận lắm, nhưng với túi tiền riêng thì. Tôi đã học được một bài học mới, không cò lo lắng, không còn tiếc thời phong lưu trước, không lo về tương lai nữa. Ông bảo rằng: "Tháng ba năm 1945 tôi đã học được một bài quan trọng nhất trong đời tôi, học được ở ngoài khi bờ biển Đông Dương, dưới mặt nước hơn 90 thước.
Và qủa thiệt chúng thấy liền. Bạn ở ngoài vòng, tất bạn sẽ sáng suốt hơn tôi. Kết quả: bù đầu óc vì tiểu tiết, vì lộn xộn, rồi sinh ra hấp tấp, lo phiền, bực bội.
Ông là con một nhà cực nghèo. Giáo sư Phelps tiếp: "Ai cũng cần được chú ý tới mình một chút và tỏ tình đồng loại với mình. Chị làm điệu bộ thiệt "mầu mè".
Bốn năm ròng như vậy, cực như trâu, song anh ta không hề than thở. Tôi bỏ bê công việc, lạt lẽo với bạn bè, phó hết thảy cho dòng nước chảy xuôi. Những nhà mô phạm cổ đều lắc đầu.
Tất cả những cái ta làm nên là kết quả trực tiếp của tư tưởng. Có khác chi giải một bài toán đệ nhị cấp mà nhất định theo giả thiết hai với hai là năm không? Mà trên đời có biết bao người cứ nhất định nói rằng hai với hai là năm - có khi là 500 nữa, rồi làm cho đời sống của họ và của người khác thành một cảnh địa ngục. Thật ra, nếu ta biết áp dụng một số lớn những câu phương ngôn cũ kỹ, thì đời sống của chúng ta gần như hoàn hảo.
"Kinh nghiệm ấy giúp tôi phát giác được một cách làm cho tôi và những người khác sung sướng cũng như trái táo trên cây rớt xuống giúp Newton kiếm được luật hấp dẫn của vạn vật. Ông ta lượm hằng triệu bạc mà chết, chết hồi có 61 tuổi. "Một phần lớn cái mà ta gọi là hoạ.
Đã thiệt mấy năm chưa đêm nào khoan khoái như vậy. Tôi biết nhiều người nhờ quên mình mà tìm thấy sức khoẻ và hoan hỉ. Người bệnh thử làm theo, không phải một lần mà nhiều lần, nhưng lần nào cũng thấy tinh thần khoan khoái hơn, còn cơ thể thì tất nhiên là mỏi nhừ.
La Rochefoucould nói: "Kẻ thù của ta xét ta đúng hơn tự ta xét ta". Ông chết tức thì, còn bà bị thương nặng đến nỗi bác sĩ nói phải suốt đời nằm liệt. Bây giờ nhớ lại, tôi cũng ngạc nhiên về sự thay đổi gần như khó tin đó.
Lại một mùa hè, chúng tôi đi cắm trại ở thung lũng Touquin tai chân dãy núi Canada. Sáng thứ hai, tôi có thể lại hãng như thường lệ. Bà theo săn sóc chồng.