Ely Culbertson là vua bài bridge. Tôi bênh vực quan điểm của chú ấy thì tất chú ấy bênh vực quan điểm của tôi. Thú thực là tôi thất vọng.
Ông ấy bảo xe hãng Mỗ cừ lắm. Và khi bạn gặp một vấn đề, như sửa lỗi một đứa nhỏ, làm sao cho bạn trăm năm đồng ý với bạn, hoặc là cho một khách hàng đương giận mà được hài lòng, thì xin bạn hãy suy nghĩ một chút đã, chống cự với sự xúc động đầu tiên, đừng để cho nó lôi cuốn vì thường nó có hại. Giả thử tôi có nói, thì câu chuyện đã quay ra một vấn đề khác rồi; vì về khoa thảo mộc học, tôi hoàn toàn không biết chút chi hết.
Vậy mà ông có cách nhớ được cả tên, những người thợ máy ông đã gặp. Con gái bà không biết trả lời ra sao, sa lệ. Cô này lấy lòng tôi, có lẽ quá khen tôi một chút, nhưng tôi thích như vậy.
Ông có thể tiếp tôi một lát được không? Bạn muốn có một thí dụ ư? Thì ngày mai tới sở, bạn cứ xem xét những thư bạn nhận được, sẽ thấy sự thiếu lương tri đó. Và đàn bà không hiểu được tại sao đàn ông không đối đãi với mình một cách lịch sự, khôn khéo để được lợi cho họ.
Bà nói: "Tôi ăn cơm tháng tại một khách sạn gần nhà và họ cho một người hầu gái đem lại nhà tôi. Nhưng chắc không có ai bận việc bằng Tổng thống Franklin D. Roosevelt biết rằng một trong những cách chắc chắn dễ dàng và công hiệu nhất để làm cho một người vui lòng và nhớ tên họ người ấy và tỏ cho họ thấy rằng họ quan trọng.
''Trước khi cưới, sự lựa chọn kỹ càng bạn trăm năm là một điều quan trọng nhất. Anh em cũng có trẻ trong nhà. Bà nó hứa mua cho nó một bộ nếu nó hết đái dầm.
Lúc đó, cha mẹ mới tự hỏi: "Làm sao cho nó muốn sửa đổi được". Tại sao người phàm như chúng ta lại nghiêm khắc hơn Ngài?. Von Bulow biết rằng đáng lẽ phải khen trước đã rồi mới chê, nhưng trễ quá rồi, chỉ còn mỗi một cách vớt vát là: đã lỡ chê trước thì phải khen sau vậy; và năng lực của lời khen thiệt mạnh, kết quả dị thường:
Trái lại, ông vội vàng tỏ ra rằng ông trông cậy ở sự giúp đỡ của nhà buôn đó nhiều lắm. Bạn làm cho họ vừa lòng thì họ sẽ sùng bái bạn. Mà ông thú với tôi rằng sở dĩ thành một nhà chuyên môn như vậy chỉ nhờ một người đàn bà khuyến khích.
Ông Adamson bèn dùng điện thoại gọi viên kiến trúc sư của ông Eastman để xin được hầu chuyện ông Eastman. Ông hầm hầm hỏi tôi sao lại làm như vầy, như vầy. Và điều này quan trọng nhất, dù ông lập tâm thi hành bất cứ công cuộc gì, không bao giờ bà nghi rằng ông có thể thất bại được.
"Con muốn được người ta cư xử với con ra sao thì con cư xử với người ta như vậy". Tuần đó, tôi bận việc lắm, nhưng tôi xin kiếu không dự một bữa tiệc nào để làm vui lòng nhà kỹ nghệ. tôi muốn có thì giờ tháo bộ máy ra xem xét nó chạy ra sao".