Cái thùng rác lở loét hơn. Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.
Còn lười và nhát, thì chịu. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.
Là tỉ mẩn, là ào ào. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn. Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi.
Em sẽ thôi là một sinh linh. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai.
Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn. Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.
Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35.
Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không. Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác.
Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực. Đêm nay viết, ngại thay bút mới.
Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi.
Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức. Hôm nay lại bị cấm túc thế này.