Ông làm lụng ngoài đồng, chặt cây, phơi cỏ, đóng lấy giày, quét lấy phòng, ăn trong đĩa bằng gỗ, ráng yêu cả những kẻ thù ông. Crowley núp sau chiếc ghế đệm bông, bắn lại lính không ngừng. Các cô bán hàng còn mải cười giỡn, chuyện trò trong một xó.
Roosevelt được quốc dân bầu làm tổng thống. Mới rồi, tôi đi nghỉ cuối tuần với ông bà Thomas. Tôi ngạc nhiên lắm, hỏi: "Nhưng ông phải có vài người giám thị chứ? Không thể tin hết thảy các khách ăn được".
Như ông Barnum là người keo bẩn có tiếng, chỉ vì không con nối dõi, mà dám bỏ ra hai muôn rưỡi mỹ kim cho thằng cháu ngoại để y chịu theo họ ông. Mỗi khi Ngài đi dạo gần tới nhà riêng của chúng tôi, dù chúng tôi có đứng khuất thì cũng kêu chúng tôi và chào lớn tiếng". Cha đã phạt con vì con còn con nít mà cha bắt con làm như người lớn.
Một vài nhà xuất bản muốn rằng những bức quảng cáo họ đặt phải làm liền. Tôi nói: -Thưa ông Smith, tôi hoàn toàn đồng ý với ông; nếu những máy đó nóng quá thì ông không nên đặt mua thêm nữa. "Thần đâu dám có ý đó.
Người đọc nó có ấn tượng gì? Tôi sẽ cho bạn hay. Một lần ông thấy một bà khách đứng đợi tại một gian hàng mà chẳng ai tiếp bà hết. Kinley không muốn phạm lòng tự ái, cũng không muốn làm cụt hứng người đó.
Như vậy chẳng hơn ư? Sau này, tôi áp dụng một cách lịch sự hơn, đối đãi với họ có lễ độ hơn. Von Bulow tự nhún để khen ngợi, biểu dương Người, và Hoàng đế đại xá cho hết, vui vẻ truyền: "Trẫm và ngươi không nên rời nhau.
Và để đáng được nhận lời khen đó, bà sẽ chẳng quản công trong việc bếp núc. tới nỗi ông này hoảng lên, gọi điện thoại bảo ông Mahomey rằng không chịu nhận kiểu máy đó đâu. Ông hội trưởng một nhà ngân hàng lớn ở Nữu Ước, sau khi nghe vài bài giảng của tôi, có tả rõ cách sửa mình của ông như sau này mà chính ông đã kiếm ra được từ lâu.
Họ quên rằng đối với đàn ông, nét mặt nụ cười quan trọng hơn tơ lụa khoác lên mình. Cho nên ba tuần sau, tôi lại thăm ông, sẵn nụ cười trên môi. Trước nhà bà Gent, một bà bạn của tôi, mà tôi đã có dịp nói tới, có một bãi cỏ đẹp mà tụi con nít thường tới giày xéo phá phách mỗi ngày.
Tôi có thuật lạ là biết dùng lời lẽ ôn tồn và những lời khen thành thật". Nói chung thì loài người sống mà bỏ phí ít nhiều khả năng lắm. Chẳng hạn, đã lâu rồi, tôi có một người học trò hiếu thắng lắm (tên là Patrick); trung hậu giản dị, nhưng, trời! Thích cãi nhau làm sao! Anh ta làm đại lý cho một hãng bán cam nhông, nhưng không thành công, chỉ vì anh ta thích cãi lại những người anh mời mua xe và làm cho họ phát giận.
Tại sao quả quyết tranh biện với ông ấy? Đừng gây với ai hết". Nếu bạn nghĩ như vậy, tôi không dám cãi. Tại nước nhuộm như vậy".