Có thể phơi phới niềm tin. Và thích được dẫn đi hơn. Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh.
Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì. Xuống nhà, ông nội vừa sang.
Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên. Mấy người này trông nhát lắm.
Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp. Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự. Đời sống toàn vẹn là đời sống nhiều trạng thái với những tỷ lệ khác nhau mà tự thân chủ thể dung hợp, pha trộn.
Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi. Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái.
Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn.
Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái.
Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè. Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột. Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn.
Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người. Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh.
Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết. Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào.