Là oang oang toàn thứ mình không biết. Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi. Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường.
Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người. Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa.
Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.
Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả.
Nếu bạn bị mắc lỡm ngay ở những bài lựa chọn thật ảo đầu tiên, bạn thường khó tránh khỏi lựa chọn sai. Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt.
Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái.
Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn.
Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Hôm nay lại bị cấm túc thế này.
Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Không phải là rứt tung.
Cháu thấy bác tội lắm. Một số người trong số họ cũng biết. Đời sống cần những đột biến.