Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này. Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn.
Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao. Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt.
Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu. Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế.
Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng. Không cất đấy, làm gì được nhau. Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm.
Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng. Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Cháu nằm im trong màn, cuộc trò chuyện đã hết thú vị.
Là tỉ mẩn, là ào ào. Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Để nấu cơm cho anh ăn.
Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn.
Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Bạn không thích sự không nhất quán này. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc.
Tôi kém nhất khoản này. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn. Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng.
Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ.