Chúng ta có lẽ không bao giờ có cơ hội hòa giải một vụ đình công, hoặc hùng biện ở tòa, nhưng có nhiều trường hợp khác mà phương pháp trên kia giúp ích cho ta được. Sự thiếu lịch sự giết chết ái tình. tinh thần hiểu biết lẫn nhau.
Tôi không nói chuyện tôi cho người khác nghe nữa và ráng hiểu những nỗi lòng của người khác. Anh tranh biện, la ó, không tự chủ được nữa. Trước khi từ giã ông, thì ông đã bán cho tôi một tấm thẻ hội viên.
- Tại sao để chó chạy như vậy, không có xích, cũng không có đai mõm gì hết? Không biết rằng điều đó cấm sao? Cả hai đều trái ngược nhau về mọi phương diện, nhưng có chỗ này giống nhau: Hạnh phúc hoàn toàn trong gia đình. Đây là dịp thực hành những quy tắc tôi đã học được.
Bạn đọc một lần mỗi chương để hiểu đại cương. Cho con chó chạy lại đàng xa kia đi, cho khuất mắt tôi. Trong vài tuần lễ, cô ả ủ rũ, bỗng một hôm đứng phắt ngay dậy, trang điểm, rồi.
Bà ấy: "Ông Carnegie! Tôi hối hận đã viết cho ông một bức thư như vậy. Amsel đã áp dụng nó một cách khéo léo. Khi khách khứa tới thì trên bàn trưng đầy bông hồng rực rỡ.
Ông săn sóc nâng niu, kính trọng bà vợ tật nguyền một cách luyến ái và tế nhị đến nỗi bà phải viết câu này cho một người chị: "Em bắt đầu tin rằng có lẽ em thiệt là một nàng tiên như lời nhà em thường nói". Chàng giãi bày tâm sự với tôi như vậy. Tôi đe họ nên coi chừng, chứ không thì ngồi tù, vì làm cháy rừng.
Ông hỏi bà cô: - Thưa cô, nhà cô cất năm 1890? - Phải, chính năm đó. Trong một bữa cơm tối, nhà một người bạn làm nghề xuất bản, tôi được gặp một nhà thực vật học có danh. Bí quyết của ông ư? Giản dị lắm.
Muốn cảm động ai và dẫn dụ người đó tới hành động, chỉ có một cách là người ta muốn gì, cho người ta cái đó. Tức thì mặt trời biến sau đám mây và gió bắt đầu thổi mạnh như bão. Và khi chúng tôi cần tới họ, họ vội vàng lại liền, có vẻ cảm ơn chúng tôi lắm".
Nhưng ai đã từng đọc sử đều buồn mà nhận thấy rằng lòng tin đó quá đáng. Bây giờ ta hãy tự hỏi: Những cơn thịnh nộ đó, những lời đay nghiến đó, cái lối bù lu bù loa đó có cải thiện ông Lincoln chút nào không? Một ngàn lần không. Ông Seltz nói: "Các người giúp việc tôi đều ký kết với tôi một tờ hợp đồng tinh thần và tôi giữ lời của tôi thì họ cũng quyết giữ lời của họ.
Chắc cả ngàn đọc giả cũng đồng ý với tôi". Tôi đã mắc phải một lỗi không sao tha thứ được là đã chỉ cho một vị rất có danh và học rất rộng rằng ông ta lầm". Sau này, Đức Giê Su đem nó ra giảng trên những đồi đá ở xứ Judée.