Hồi ông Wilson làm Tổng thống Mỹ quốc, đại tá House đã có rất nhiều ảnh hưởng trong các quyết định của Tổng thống cả trong phạm vi quốc gia lẫn quốc tế. Chúng tôi tranh biện. Thầy có giọng nói của một tài tử.
(Những hàng chữ trong dấu ngoặc đơn là cảm tưởng của tôi trong khi đọc). Ví dụ 100 nhà buôn bán đồ thực phẩm thì có 70 nhà vỡ nợ, trong 100 gia đình thì có 70 gia đình được vừa lòng. Von Bulow đã biết chữa lỗi lại liền.
Con số 6 hôm trước đã có ai bôi đi, viết con số 7 thay vào. Giáo sư William James, giáo sư Harry A. Người ta bán cả ở đầu đường.
Trái lại, bạn nên cố tâm gợi lên những vấn đề mà cả hai bên đồng ý. ủa! Ông nói gì tới cái "lợi chung của chúng ta" đó? à! Tới bây giờ ông mới bắt đầu đặt ông vào quan điểm của tôi!. Cha nó hết lời khen nó rồi kết: "Con đừng làm dơ cái giường đó chứ!" - "Không! Không khi nào!".
Như vậy là bạn xúi người ta phản kháng lại, chớ không phải giúp người ta đổi ý kiến. - Tôi cho họ biết rằng tôi sẵn lòng nghe họ giảng giải rồi sau mới cho biết ý kiến của tôi. Khi một người nói "không" một cách thành thật và quả quyết thì tiếng đó không phải chỉ phát ở ngoài môi mà thôi đâu.
Charles Schwab mà trên kia tôi đã kể chuyện, nói rằng nụ cười của ông ta đáng giá một triệu đồng. nhưng các bà về phương diện đó thì khác hẳn và các đức lang quân, xin nhớ kỹ điều đó cho. Bây giờ ta hãy tự hỏi: Những cơn thịnh nộ đó, những lời đay nghiến đó, cái lối bù lu bù loa đó có cải thiện ông Lincoln chút nào không?
- Nhiệt độ trong xưởng ư? Khoảng chừng 24 độ chứ gì? - Dạ, ông cộng 22 độ với 24 độ, ông sẽ được là 46 độ. Bạn đã xúc phạm người ta, thì dù có đem cả khoa lý luận của Platon hay của Emmanuel Kant đổ lên đầu người ta, bạn cũng chẳng thể nào thay đổi ý kiến của người ta được. 000 mỹ kim! Phải mất nhiều năm, không kể cả ngàn mỹ kim vào những vụ thất bại, tôi mới hiểu được rằng tranh biện hoàn toàn vô ích.
Thiệt là tai hại! Anh phụ việc đó chẳng biết chút chi về khoa hầu bàn cả. quá thế này, quá thế khác. Nhưng dù lý lẽ của ông diễn ra mạnh mẽ tới đâu, ông cũng không quên nói thêm những lời lịch sự êm dịu này: "Quyền định đoạt về ngài Bồi thẩm", "Thưa các ngài, điều này có lẽ đáng cho ta suy nghĩ.
Một lát, thấy nóng quá, lão già lau mồ hôi trán và cởi áo. Khôn khéo, lại có nhiều kinh nghiệm, đại tá House đem thực hành một trong những quy tắc lớn nó điều khiển sự giao thiệp giữa loài người. Ráng vạch rõ trong đầu mục đích bạn muốn đạt và thẳng tiến tới lý tưởng đó.
Đó là quy tắc thứ chín. Trong hai chục năm, ông điều khiển những đào kép nổi tiếng. Do đó mà có lòng ái quốc - và có chiến tranh! Chúng ta can đảm nhận kỹ chân lý này: Mỗi người mà chúng ta gặp đều tự coi có một chỗ nào hơn ta.