Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó. Kể cả cái nhàm chán.
Có bon chen bẩn, ác. Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị.
Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Và thế là đời sống lãng phí. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa.
Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Bạn cần trả công và cả tự do. Mà sống khoa học một chút.
Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn. 21 tuổi thì còn phải đến trường. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.
Chả thằng nào là không biết quay cả. Ta cũng được đi câu. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại.
Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được.
Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn.
Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Làm gì có lí do gì mà khóc. Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi.
Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau. Phải tập trung vào học. Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác.