Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu. Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô. Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra.
Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán. Bác ta không tin đâu.
Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác). Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.
Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.
Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn.
Xuống nhà, ông nội vừa sang. Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác. Khóc cho vài năm tích tụ.
Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này. Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được.
Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách. Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ.
Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta.
Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Mà còn thua trắng về tài năng. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội.