Thân xác rã rời và kiệt quệ, đôi môi nứt nẻ và rướm máu, lưỡi khô khốc và sưng phồng, dạ dày trống rỗng… đối với tôi không còn quan trọng nữa. Tôi bắt đầu tạo lập sự nghiệp của mình bằng hai bàn tay trắng. - Món quà của nhà vua ư? Nhà vua đã tặng cho anh món quà và điều đó khiến anh bối rối ư? Loại quà tặng gì thế hỡi anh Rodan?
Hàng ngày, anh được choàng lên người tấm mền sặc sỡ và chẳng làm gì ngoài việc mang ông chủ đi đến nơi nào ông ấy thích. Tôi đã cho ông ấy vay tiền để mua lương thực và hạt giống mới. Hễ cháu gieo hạt giống càng sớm, thì cháu sẽ thu hoạch càng nhanh.
Chẳng mấy chốc, cả khay bánh đã bán hết. – Nhưng tại sao những cảm giác thú vị như thế lại khiến anh trở thành một bức tượng buồn xo và ngồi bần thần như vậy? Đến xế chiều, ông đã đến gần bức tường thành đồ sộ đang xây dở dang và nhìn những dòng người, giống như những đàn kiến đen đang nối nhau trên các bậc thang nghiêng nghiêng bám dọc vách tường.
Tôi thu hết sức lực và hét lên thật to để thể hiện lòng quyết tâm sắt đá của mình. - Có nhiều người vay tiền làm được như thế không, anh Mathon? – Rodan hỏi lại. Có vẻ như cuộc sống của ông đã đi vào bế tắc.
Một ngày nọ, cha tôi hồ hởi tìm đến và thuyết phục tôi tham gia vào một vụ đầu tư. Ông bàng hoàng nhận ra đó chính là Kẻ cướp biển ngày trước. Điều này quả thật đang chờ đợi ông, nếu như không có ai mua ông ở chợ nô lệ.
Khi Arkad kể xong câu chuyện, một trong những người bạn của ông lên tiếng: Họ cư ngụ trong một lãnh thổ có các tường thành bao bọc. - Ở đâu cũng có thể làm giàu và sự giàu có luôn có đủ cho những con người không ngừng nỗ lực làm việc.
Chúng đang tru lên từng hồi trong cái đói. Cho đến bây giờ tôi đã sở hữu được một trang trại gia súc có số lượng lên tới ngàn con. Vừa lúc đó, trong không trung chợt có tiếng chuông vẳng lại.
Mặt trời của miền nhiệt đới tại thung lũng vùng Euphrate tỏa hơi nóng hừng hực như đang trút lửa xuống đầu anh một cách không thương tiếc. – Và số tiền đó cháu đã gửi cho ông Aggar, người thợ làm khiên, để ông ta mua đồng. Nếu không, cháu sẽ trả giá cho những sai lầm của họ bằng chính số tiền tích lũy của mình đấy.
Trước đây tôi có quen một người thợ làm dép tên Ansan. Tôi trăn trở rất nhiều vì những lời nói mạnh mẽ của bà Sira và nhận thấy rõ ràng chính tôi đã bị “kẻ thù” do mình tạo nên đuổi khỏi quê hương xứ sở. Ngay ngày hôm nay, tôi phải đến thăm mẹ tôi đang ốm nặng, và chẳng có đứa nô lệ tin cậy nào để làm việc đó.
Hãy để những lời khuyên của họ bảo vệ tài sản của bạn, tránh nguy cơ bị mất vốn hay không thu được lợi nhuận do đầu tư sai chỗ. À! Đừng quên tôi còn cậu bạn ở đây. Những ngưới bán lẻ thì mang hàng hóa đi khắp nơi rao bán.