Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Ốm ra đấy mà làm gì. Tôi bảo: Chào chú.
Họ kinh doanh khách sạn. Bạn có hai giọng chính. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi
Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé.
Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười. Dòng họ nhà mình phải rạng danh…
Khi mà tôi lạc loài. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm.
Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết).
Chỉ có bộ óc là tỉnh táo. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì.
Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn.
Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ.
Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.