Sexkiss

Gặp lại mối tình cũ đã lấy chồng vẫn được chiều tình cho đụ

  • #1
  • #2
  • #3
  • Mấy ngày liền, tôi câu cá trên một dòng suối, phải len lỏi trong bụi cây cao, trèo qua những cành cây đổ, hằng tám giờ liền mà không thấm mệt. Tôi thề rằng: "Ta không ưu phiền nữa! Ta không rên la nữa! Và nếu tinh thần thắng được thể chất, ta sẽ sống". Chúng tôi rất lo bị người đời đãi chúng tôi như thường đãi những đứa trẻ mồ côi.

    Rồi ta mua giấy tàu. Những lúc ấy chỉ có cách cầu nguyện. Vì tôi ca tụng Đại tướng trên đài phát thanh, nên mụ ấy tố cáo Đại tướng đã thủ tiêu hết tám triệu Mỹ kim quyên cho người nghèo.

    Chúng ta thường để cho những chuyện lặt vặt làm ta điên đảo mà đáng lý ta nên khinh và quên nó đi. 000 Mỹ kim và tôi nghĩ những bảo hiểm ấy thuộc về chi nhánh ở Hồng Kông, không liên quan gì tới tài sản của hãng ở Thượng Hải. Họ không tin như vậy.

    Lúc đó óc tưởng tượng của bạn hỗn loạn. Mấy năm trước, một buổi sáng, một ông hàng xóm gõ cửa nhà tôi bảo phải đi chủng đậu ngay. Viên giám đốc lớp học khuyên bà tưởng tượng chuyện đời của người đầu tiên bà gặp khi ra về.

    Tôi làm việc thêm đến hơn hai giờ mỗi ngày, vậy mà chẳng hề thấy mệt bao giờ cả". Phải không, quý bà? Một trong những bệnh nhân theo lớp nói trên, một người đàn bà bản tính bất mãn, nét mặt cau có, giật mình khi nghe thấy người ta hỏi: "Nói dại chẳng may chồng bà qua đời trong ngày hôm nay, bà sẽ làm gì?" Bà ta hoảng hồn và ngay hôn đó bà thiết lập bản thống kê đức tính của đức lang quân. Vì chỉ có cơm hôm nay mới là thứ cơm ta có ăn được.

    Thế mà cho tới khi tôi 14 tuổi, không bao giờ tôi được một đôi giày cao su. Khi giải ngũ, ở Hải Quân về, tôi được rõ cảm tình của họ. Thế là tôi nhảy phắt dậy, khóa vòi hơi và mở cửa.

    Nếu tinh thần của bà đã thảy đổi, ấy chỉ vì bà đã than khổ với một người và đã được trả lại bằng một vài lời khuyên nhủ cùng một chút tình cảm thành thực. Như trên kia tôi đã nói, cả các nhà khoa học cũng quay về tôn giáo. Chúng tôi nghèo, lúc nào cũng đeo nợ.

    Không còn phải suy nghĩ gì cả. Tôi ước gì một bà cô của tôi - bà Edith - cũng dễ quên giận như Lincoln nhỉ! Bà và ông chồng tên là Frank sống tại mọt khu trại đdã cầm cố rồi. Vậy tôi có lo lắng cũng là lẽ tự nhiên.

    Họ đầu đọc đời họ chỉ vì cái giá tiền một tấm thảm. Nói vậy có phải là nói mò không? Không. "Mà tôi ưu phiền không phải là vô cớ.

    Tôi có một công việc làm mà tôi thích: chu cấp cho đứa cháu ấy để nó nên người. Sau cùng tội nhân thấy khổ sở như búa đập vào đầu và hoá điên. Ông Schwab từ đó lấy câu ấy làm châm ngôn hành động.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap