Đừng do dự, lo lắng hoặc đi ngược trở lại. Nghĩ tới sự khoan khoái mà nghỉ ngơi. Theo ông Edison, sở dĩ ông có một năng lực dồi dào và sức chịu đựng bền bỉ là nhờ thói quen ngủ được liền mỗi khi buồn ngủ.
Tôi đã học và mong rằng tới chết cũng không quên - bài học của ông Walter Raleigh (Tôi không muốn chỉ ông Walter đã trải áo mình trên bùn để Hoàng Hậu bước lên cho khỏi lấm giầy đâu. Mà khi bạn đã thấy phần thua nhiều hơn phần ăn thì bạn sẽ thương hại cho những hạng "bò sữa" đem hết cả số tiền mồ hôi nước mắt kiếm được để "cúng" vào đề vào tài xỉu hay cá ngựa. Phần đông họ để giấy má trên bàn, hàng tuần không ngó tới.
Vậy thì sao không cứ nhận nó đi? Tại sao không có óc thực tế của ông già Marc Aurele, một vị anh quân hiền triết nhất của đế quốc La mã. Rất ít khi tôi gặp được một bệnh nhân chịu nói: "Tôi đã nghĩ tới lời ông khuyên". Quan niệm giáo dục của y sai bét".
Phần quyết định về bạn, lẽ cố nhiên. Ông ngồi trên miếng gỗ có bốn bánh xe, còn tay thì chống hai khúc cây nhỏ để đẩy. Bài Tựa này, cụ Nguyễn Hiến Lê viết từ năm 1951, lúc cụ dạy học ở Long Xuyên.
Vậy thì phải làm sao? Phải tập phân tích theo ba giai đoạn căn bản sau đây: Muốn được vậy, phải thông minh và chính cái thiên tư đó phân biệt khôn với kẻ ngốc". Hai nẹ con tôi nằm cạnh bên nhau trên giường.
Trong những nămphấn đấu đau lòng ấy, không bao giờ mátôi ưu tư. Riêng tôi, tôi sợ tới nỗi gần như nghẹt thở, luôn miệng lẩm bẩm: "Chết rồi!. Ít khi chúng tôi có tiền lắm - trừ mỗi năm một lần, lúc bán heo.
Ông Sam Wood, một trong những nhà sản xuất phim hát bóng nổi danh tại Hollywood nói rằng ông đã nhức đầu nhất bởi các tài tử trẻ tuổi. 000 Mỹ kim không, mà được nghe lời nói ấy, thiệt nó nhẹ người làm sao! Tôi giải quyết tức thì: Không mời ai tới hai nữa và để thời gian đó kiếm mối khác.
Lần cuối cùng gặp tôi, bà đã 70 tuổi. Và nếu không trị ngay, thì người bệnh có thể chết được như tự thiêu vậy. Suốt thời gian dịch và trong năm sáu tháng sau nữa, tôi có cảm giác "đãng đãng" đó.
Vì mải giúp những người khác khổ sở hơn mình nhiều, nên tôi quên hẳn tôi đi. Nhưng tôi cũng biết thêm rằng những câu vè tầm thường đó là tinh tuý của đức tính khôn ngoan, lịch lãm cổ truyền, từ ngàn năm trước. Rồi oán trời, trách bạn, vò tai kêu đời bất công, thương thân tủi phận.
Trách chi mà chẳng có biết bao người, cả đàn ông lẫn đàn bà, bước chân vào đời với sức học chắc chắn, với những mộng tươi đẹp, thế mà rồi đến 40 tuổi đã kiệt lực vì thất bại, vì chán nản và lại đèo thêm bịnh thần kinh! Sự thiệt, sự lựa được một nghề hợp với bạn cũng quan trọng cho sức khoẻ của bạn nữa. Ông cũng dịch những tác phẩm của Dante và tất cả những công việc đó làm ông bận rộn luôn luôn, quên hẳn chính thân để mà lấy lại được sự tĩnh trong tâm hồn. Hồi đó, ông cố làm sao để tỏ ra hoàn toàn đối với mỗi nhân viên làm việc dưới quyền ông.