Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất. Theo một cách của riêng em.
Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết.
Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ.
Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại.
Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Thật ra, trong nó luôn có một sự cạnh tranh ngầm với tôi. Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác.
Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.
Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua. Thôi, cứ chiều cái dạ dày.
Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên. Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật.
Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ. Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được. Đi đâu cũng vất vả.
Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn. Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói.