Có một thứ bất biến, đó là tất cả. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình.
Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình. Nên cứ phải từ từ từ từ.
Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi. Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều. Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi.
Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Nhưng họ sống không bình thường.
Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng. Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này.
Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng. Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm.
Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn. Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây.
Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội.
Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện. Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi.
Ngôn từ không có gì mới. Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Thôi về đi kẻo vợ con mong.