Quần áo độ này mặc rộng ra. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm.
Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười.
Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?. Cái đó làm bạn tỉnh ra. Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy.
Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình.
Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường. Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật.
Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn.
Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được. Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo. Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp.
Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được. Mỗi con người trong Loài Người. Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy.
Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Thôi, đứng dậy xem tí đã.
Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ. Cậu em hướng dẫn tận tình. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông.