Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết. Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn.
Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ.
Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát. Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được. Chào chị, em cảm ơn, đi ra.
Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra.
Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường. Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế.
Đơn giản là để sống. Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu.
Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân.
Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm. Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt. Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực.
Thế thì nổ bố đầu còn gì. Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình.
Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Tôi bảo vâng, nhiều nước mà anh. Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ.