Và, dù sao, không có sức mạnh nào, oai quyền nào đem lại được dĩ vãng trở về với bạn. Tôi tạm gọi bà là Mary Cushman vì con cháu bà có thể buồn lòng khi thấy tên thiệt của bà in trên sách. Ông biết nếu để thất vọng đè bẹo thì ông thành một người vô ích, vô ích cho cả chủ nợ của ông nữa.
Ông Seifred giữ chìa khoá để mở cừa vườn, cho nên ông phải đợi tôi một giờ đồng hồ ở trong rừng vừa hầm vừa nhiều muỗi. Vậy phương sách thứ nhất để trị ưu phiền là bắt chước William Osler: Trước khi quyết định, tôi muốn được hỏi ý ngài.
Trong khi thu thập những sự kiện về một vấn rắc rối, thỉnh thoảng tôi làm bộ như một luật sự bênh vực cho quan điểm ngược với quan điểm của tôi. Mà nếu mà y nghĩ tới thì có thể rằng y đã bớt giận không la ó quát tháo nữa. Ta chỉ có thể ca những vui, buồn của ta thôi.
Kenley, Peary đã phải bỏ dỡ công việc thám hiểm ấy rồi. Bốn năm sau mở một tiệm thứ nhất ở Chicago, chiều ngang có hai thước rưỡi. Tôi tự hỏi tại sao tiếng nọ thì ghét, tiếng này thì ưa? Về nhà, tôi tự nhủ: "Tiếng máy sưởi cũng tương tự tiếng củi nổ lạch tạch, mà tiếng này ta thấy vui tai, thì ta hãy đi ngủ và đừng bực tức về tiếng máy sưởi nữa".
Những lúc ấy chỉ có cách cầu nguyện. Tại sao thế? Tại kinh nghiệm bảo nó biết rằng làm như vậy chẳng ích lợi gì. Trước kia óc tôi quay cuồng, có nghĩ ngợi gì được đâu.
Tất thì tôi trao cả vấn đề đó cho Chúa và cầu Ngài giải quyết giùm. Ông trả lời, lúc đầu, ai hơi chỉ trích là ông phải nghĩ ngợi ngay. Tôi có thể ở lì trong phòng này mà không lại hãng nữa.
Vậy tại sao ta không cầu nguyện? Gọi là Thượng Đế, hoặc Phật, hoặc Thánh, sao cũng được hết. Người chồng thứ nhất của bà mới cưới ít lâu thì chết. Tôi lo vì tư tưởng có ung thư trong bao tử.
Riêng chúng tôi, từ khi vì duyên may được đọc cuốn ấy, đã thấy tâm hồn nhẹ nhàng, khoáng đạt hơn trước nhiều. Barmack đăng ở tạp chí Tâm lý báo một bài trong đó ông báo cáo vài thí nghiệm về sự mệt nhọc do buồn chán gây nên. Ông Galen Litchfield bây giờ làm giám đốc ở Viễn Đông cho Công ty Park and Freeman.
Sự lo lắng về mất ngủ làm hại sức khỏe hơn là sự mất ngủ Thành thử tôi cũng lại được nghe những lời khuyên mà ba tôi đã viết trong thư: Phải quét hết những rác rưởi chất chứa trong đầu óc tôi đi. Sáu tuần sau, ông nọ mời bác sĩ lại coi phòng giấy của mình.
Bấy giờ trên đường chật ních những người qua lại, vẻ mặt rất hân hoan. Ưu tư lại có thể sinh ra chứng sâu rằng nữa. Chúng ta không thể sống trong cả hai cái vô tận đó được, dù chỉ là trong một phần giây.