Có người của buổi sáng và người của buổi tối. Nhưng nó chính là tình huống giúp chúng ta nhớ được số điện thoại của anh ấy, hoặc số điện thoại của một người nào đó. Nhưng nghịch lý là những căng thẳng họ gây ra cho bạn lại chẳng là gì khi so sánh với áp lực mà bạn gây cho họ.
Rồi khi chúng ta lớn lên – “chúng ta nhìn thấy mọi thứ”, “nghe thấy mọi thứ”… “biết mọi thứ”. Tấm biển đó có hình dạng thế nào? Có phải nó là một hình tam giác có đáy ở phía trên còn đỉnh ở phía dưới? “Sophia à, tôi vừa nhìn thấy cô ăn đào, liệu cô có còn giữ hạt đào lại không? Tôi có một thú vui là sưu tầm hạt đào trong phòng khách.
Hay nói cách khác, với tất cả những điều bạn muốn nhớ, bạn phải liên tưởng chúng với những điều mà bạn đã biết. Bây giờ điều gì sẽ xảy ra? Một con rệp lớn đang vo ve bên tai ông ấy và cố bò lên chiếc mũ của ông ấy. Chúng ta trở thành tù nhân trong sự căng thẳng của chính mình.
Và họ làm điều này thông qua diễn xuất. Chúng ta không bao giờ thừa nhận một thực tế rằng chúng ta không hề có manh mối nào về nghĩa của từ này. Nhưng sự thật là chỉ có ba lý do sau, mỗi lý do đều liên quan đến từng giai đoạn ghi nhớ:
Chúng ta sẽ sử dụng phòng tắm cho mục đích này. Đây là con đường để bạn nhận được tấm bằng vẻ vang mà. Nếu bạn thức khuya dậy sớm để học bài thì bạn chỉ đang lãng phí thời gian mà thôi! Không có chuyện bạn sẽ học được nhiều hơn đâu.
“Bố ơi, bố nhìn này”, Danny gọi, “Con hà mã này rất giống cô Matilda!” “Chào Robert (bắt tay), mình là Darren. Chúng ta đã không thực hiện được việc lưu thông tin (giống như việc lưu nhầm tài liệu).
Bạn cũng có thể tưởng tượng cô ấy đang nhảy múa trên đồ vật và làm hỏng nó. Nó không có nghĩa là vào những giờ còn lại thì thần kinh của tôi bị “phân liệt”; nó có nghĩa là trong suốt khoảng “giờ cao điểm” đó, khả năng của tôi đạt mức cao nhất. Đó cũng chính là lí do tại sao lốp xe của chúng ta lại lằn gợn.
Khi cổng Bastille bị công phá, tất cả những con chó (dogs) canh gác chạy thoát ra ngoài và những người tù Pháp quan trọng (VIP) được giải phóng. Nó không thể ở ngoài ánh sáng trong vài phút. Ta được nhấn mạnh rằng cần phải tham gia tất cả các tiết học.
Thứ nhất, chiếc ví đang nóng bỏng trong tay bạn. Đến lúc này bạn đã có thể hình dung ra cách thực hiện công việc này thế nào. Theo cách đó, ta có thể mô tả về phần lớn học sinh phổ thông trên toàn thế giới.
Trong thang máy, bạn hình dung bạn đang đi lên tầng 4 chứ không phải là tầng 2. “Xin lỗi nhưng bạn có thể nhìn về phía quầy bar một phút không? Tôi muốn biết bạn trông thế nào ở góc 30 độ. Bây giờ, hãy tĩnh tâm lại! Đúng vậy, lời nói của giảng viên rất quan trọng, nhưng không phải là tất cả.